Nhiều lúc thấy mình vô duyên
Khó khăn, cơm áo gạo tiền,
Kêu ca chuyện con chuyện vợ
Chuyện đời, chuyện vay, chuyện nợ,
Mà quên
Chính thức là quên
Ông bạn thân
Vẫn
Còn nguyên
Một mình!…
Nhiều lúc thấy mình vô duyên
Khó khăn, cơm áo gạo tiền,
Kêu ca chuyện con chuyện vợ
Chuyện đời, chuyện vay, chuyện nợ,
Mà quên
Chính thức là quên
Ông bạn thân
Vẫn
Còn nguyên
Một mình!…
Em là cô gái bán rau xanh
Chả bao giờ nghĩ sẽ gặp anh
Thế mà bất ngờ anh lại đến
Tìm em anh lấy sạch sành sanh!
Xin giới thiệu với các bạn chùm thơ về Quán xưa. Đầu tiên là bài “Cà phê sáng”, nhân vật nữ chính đã bắt đầu xuất hiện, dù vai trò còn khá mờ nhạt!
Ăn sáng,
Đánh giầy,
Uống cà phê,
Cuộc sống đang hoành đang rất phê
Bỗng đâu có bé kêu bằng chú
Bực quá lườm thôi chả muốn dê!
LĐT, 22/12/2015
Bẵng đi một thời gian, hôm nay mới quay trở lại quán xưa:
Lâu rồi không trở lại quán xưa
Vẫn gọi món cũ, vẫn sữa chua
Vẫn cháu nhân viên cho nhiều đá
Vẫn xinh chả biết biết gì chưa?…
LĐT, 31/8/2016
Và hôm nay, hôm nay lại vào quán xưa, bắt đầu có tin hay rồi nha!
Hôm nay lại vào quán xưa
Vẫn gọi đánh đá sữa chua nhiều đường
Cháu nhân viên vẫn bình thường
Cuối năm được ngủ chung giường với giai!
LĐT, 5/9/2016
Hôm nay thì hơi khác một chút:
Hôm nay lại vào quán xưa
Vẫn gọi món cũ, vẫn chưa trả tiền!
Cháu nhân viên vẫn rất hiền:
Hôm nay chú có trả tiền hay không?!
Bao giờ cho tới mùa đông
Cháu đi lấy chồng chú sẽ trả luôn!
Nhưng chú cũng phải nói luôn
Tiền chú không có, thơ buồn lấy không?!
Cháu quay đi mắt đượm buồn
Nhìn xa về phía con đường cuối thu…
Tôi chợt nhận ra, hình như
Vừa lỡ nói một câu đùa vô duyên…
Ok chú sẽ trả liền!
Nợ tình có thể, nợ tiền thì không!
Bao giờ cho tới mùa đông,
Cháu đi lấy chồng chắc chú chẳng vui!
LĐT, 9/9/2016
Bơi vào đi, Vàng ơi, tao về đây
Đừng ra xa, thân thể mày bé lắm
Sóng thì to, nước biển kia rất mặn
Mày cứ bơi ra, tao sao thể cầm lòng…
Bơi vào đi, Vàng ơi, có nghe không
Mày quyến luyến làm lòng tao chợn sóng
Đại dương mênh mông, thân thể mày bé bỏng
Cứ ngước về tàu, sao tao thể cách xa…
Bơi vào đi, Vàng ơi, quay lại nhà
Tao phải về thôi bởi đã xong nghĩa vụ
Và tao biết đêm qua mày mất ngủ
Cứ liếm tay tao, sợ trốn mày về.
Đừng vậy nữa mà, Vàng ơi, tao thương quá
Thương những đêm tao và mày đứng gác
Gió bão từng cơn mày vẫn không sai khác
Phủ phục canh me bọn cướp biển chực chờ.
Về đi mày, đừng bơi nữa, tao nhờ
Tao xin lỗi, bởi đã xong nghĩa vụ
Và tao biết chừng ấy vẫn chưa đủ
Nhưng phải vào bờ, anh em khác ra thay.
Về đi mày,
đừng bơi nữa,
mắt cay…
Tác giả: Hoàng Lý Hải
Nhắm mắt,
Bao kí ức ngày xưa hiện ra
Mở mắt,
Chẳng nhìn thấy gì quanh ta
Chỉ thấy,
Nước mắt, nước mũi nhạt nhòa
Thôi đi rửa mặt
Thế là ok!
Bước đi rón rén dợt dờ
Đau gì như kiểu đau lờ ưng lưng!
Đau răng hai má bị sưng
Mặt nhăn như khỉ ăn gừng ngáo ngơ
Ra đường gặp cháu non tơ
Về nhà tự kỉ đau cơ mấy ngày!
Giã cua đau cối đau chày
Giã nhiều tay cẳng đau ngày đau đêm
Ai làm ta phải đau tim,
Vu vơ lời nói cho thêm đau lòng…
Ngồi nhiều nên bị đau mông
Nằm nghỉ một lúc lại không đau gì!
Đêm qua mưa bão tràn về
Thương cây mít ở sau hè gãy đôi
Đau bụng răng cắn vào môi
Đau trên đau dưới khắp người nhức đau
Không đau,
Một chỗ không đau
Nhưng đau,
Vì đã
Từ lâu
Không dùng!…
Muốn trốn đi đâu thật xa
Nơi chỉ có nắng và hoa
Bướm, chim, cỏ cây xanh lá
Ta nằm, ngửa trên mỏm đá
Quên biển, quên Formosa,
Em có chịu đi cùng ta?…
Sáng nay vừa có một cô
Nhảy lầu tự tử máu me đầy người!…
Máu hồng tung tóe khắp nơi
Nghe kể đã thấy rụng rời chân tay!
Lại gần xem thử mới hay
Trời ơi, cô Tếch ở ngay gần nhà!