Chiều về trên phố quen xưa
Có nàng kiều nữ như vừa lướt qua
Váy vàng phấp phới thướt tha
Gió chiều mơn trớn làn da mịn màng!
Tôi bèn đuổi theo váy vàng
Càng đuổi lại thấy em càng phóng nhanh
Tít mù nó lại vòng quanh
Đang phi nước đại chợt phanh bất ngờ!
Có thằng nó chửi đờ mờ
Làm em gái nó sững sờ quay sang
Còn tôi tôi cũng ngỡ ngàng
Nhìn mặt phải gọi váy vàng bằng cô!
Tôi cười như kẻ ngây ngô
Từ đó cấm tiệt đoán mò lung tung!
Chớ nên tơ tưởng váy vung
Đàn bà chẳng thể nhìn lưng đoán người!
Cẩn thận dở khóc dở cười
Nhớ nhé, đừng có dở người như tôi!
Váy vàng kiểu nữ đi rồi
Chiều nay phố vẫn khối người ngẩn ngơ!